۰۪۪۫۫●۪۫۰-SolitaryWolf--IT--Let's share together-۰۪۪۫۫●۪۫۰

The place for everyone to discuss anything that you like..specially for Information Technology... Software,Hardware,Program C,C++,C# and more...





Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta.

 Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.
Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?". Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. 

Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau. Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

 Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn.
Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn. Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. 

Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh. Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt. 

Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em." Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.



Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học,trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy.
ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…
Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng
Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình..
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy.
Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”

Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị,tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều.
Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây,nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy.
Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu” “Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp
Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?


hjx cái này đăng cho bạn thân mình...ko phải là mình^^



Tình iu đến, tự bao giờ?
Phải chăng đến từ giấc mơ
Nàng đã đến như rằng duyên đã định
Khiến lòng tôi e ấp mối tình thơ.
Nàng đã đến như một tiên đoán trước
Mà lòng tôi thao thức mỗi đêm qua J
Tôi biết và tôi đã biết,
Biết đã iu em tự lúc này.
Ánh mắt, nụ cười – hoa chớm nở
Để lòng này vướng vấn bóng hình kia.
A cô gái trong bài thơ là người tôi đã iu say đắm suốt năm học lớp 11
Tuy là những kí ức hem nhìu niềm vui nhưng để lại cho tôi một thời học sinh để nhớ. Tôi sẽ dành một góc trong trái tim để lun nhớ về pạn, nhớ ‘ánh mắt và nhớ nụ cười’ – ‘thiên thần nhỏ của tôi’
Đêm nay không gian thật tĩnh lặng (hay chính lòng tôi…)

 Nhật Quang..

Ở 1 thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

 Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại. Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin,mắt không còn lệ để khóc than. 
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng. Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?"
 Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"
 Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy! Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường. Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu. Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái. Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời. Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa. 

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn. Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở. Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ. 

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ. Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn. Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!" Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!" Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."








Truyện có thật do bạn pensetim2109 từ diễn đàn ng` khuyết tật viết....


....Tôi nhăn nhở gọi những con hạc giấy cô bé gấp là dị tật.Dĩ nhiên rồi,làm sao chúng có thể là những con hạc giấy bình thường được chứ khi mà cái cánh bên phải của con hạc luôn ngắn hơn bên trái ,cái đuôi và cái đầu chẵng phân biệt được.Những biểu hiện đó của những con hạc cho thấy bàn tay của cô bé không bình thường chút nào.Tay của cô bé không phải là hai bàn tay có mười ngón,đúng như dấng tạo hóa, đã hào phóng ban tặng cho mọi kẻ bình thường,đó là hai cánh tay mà các ngón chỉ là những đốt thịt ngắn ngủn thò ra khỏi chỗ gọi là cổ tay.Chính tôi đã dạy cho cô bé chơi xếp giấy .Tôi không bao giờ coi em như một kẻ bệnh tật,cũng như tôi không coi bất kỳ người bạn nào trong chỗ này là kẻ bệnh tật cả .Và tôi nghĩ rằng em cũng phải được hưởng cái mơ ước như bao tâm hồn trẻ thơ khác ,phải được học cách tạo ra cái đẹp như bao cô con gái khác .Em phải được đối sử công bằng ,có thế thôi
Những con hạc giấy đã ra đời như thế .Tôi và em có những ngày mưa ngồi bên cửa sổ của khu trại mà gấp hạc giấy .Rất khó khăn ,ban đầu em bảo / không thể /vì tôi đã đưa cho em một tờ giấy bé tí xíu để gấp như tôi vẫn hay gấp cùng mấy đứa bạn ở lớp .Em lắc đầu nguây nguấy nên tôi phải lấy một tờ giấy khổ to hơn để em chịu /lạc quan /mà xếp .Thế rồi khi tờ giấy nháp to đùng ấy nhàu nát gần hết thì em cũng biết xếp con hạc .Em thích lắm /Tôi không quên lúc đó em mỉm cười thật tươi .Nhưng tôi còn phải uốn năn1 lại nhiều vì tay em làm rất khó khăn trong việc đẩy cái khớp cổ và khớp đuôi con hạc lên ,chúng cứ thế nào ấy .Nhưng nếu tôi đã đủ tin tưởng rằng với đôi tay như vậy mà em viết chữ còn đẹp hơn tôi thì chắc chắn không thể nào gấp hạc xấu hơn tôi được .Vậy mà hình như tôi càng uốn ,càng sữa con hạc của em trông càng khác với những con hạc tôi ngồi một phút là gấp ra cả đống . Đó là những con hạc /dị tật /.Tôi đã đe rằng nếu không chiu sửa thì tôi sẽ gọi chúng như thế mà cô bé đâu sợ
Câu chuyện những con hạc giấy được xếp tờ giấy báo cũ cắt mảnh ra chẳng ảnh hưởng gì đến thế giới này cả ,nhưng nó ảnh hưởng đến tôi , đến cô bé , đến cuộc đời của hai chúng tôi .
Tôi quen em trong một ngáy cùng đoàn thanh niên đi thâm trại trẻ mồ côi khuyết tật .Tôi vốn là thằng con trai thích hoạt động ,tôi nói nhiều và hoạt bát nên tiếp cận những cô bé như em không khó gì .
-Anh sẽ quay lại thâm em chứ -/ Đôi mắt thông minh của cô bé nhìn tôi đáng yêu hơn bất kỳ cô bạn nào tôi gặp ở trường ,ngay cả khi họ có nhìn tôi ,/hiền lành /thế nào .
-Tại sao em hỏi anh vậy !-Tôi cười hơi vẻ đùa giỡn .
-Em muốn có bạn ,muốn có ai đó kể về cuộc sống cho em nghe .
-Vậy à !
- Được !..Hôm nào em gặp anh được ?
Tôi lưỡng lự nhưng không muốn làm một tâm hồn tội nghiệp buồn ,dầu sao tôi cũng không phải là ác quỷ nên không có quyền cướp đi niềm tin của người khác .
-Chúa nhật được không ạ !
- Được !..
Vậy đấy !Lúc đầu tôi chỉ cho đó là một trách nhiệm ,mà bất cứ ai như tôi cũng nên làm ,tôi không nghĩ đó lại là niềm hạnh phúc của chính tôi . Nhưng em không phải như những con người tẻ nhạt mà tôi đã chán phải gặp mỗi ngày .Em là cái dấu chấm hỏi khổng lồ mà trong đó em cứ tuôn ra không biết bao nhiêu câu hỏi , để hành hạ tôi phải tìm lời giải đáp cho em (dù tôi luôn ghét phải đụng tới mớ sách ấy ).
Tôi phát hiện ra chữ em rất đẹp ,chúng dường như hoàn toàn trái ngược với những con cua dị dạng bò còng queo trên trang giấy trắng của tôi Từ những con chữ ấy em đã viết biết bao bài thơ bốn câu để tặng cho tôi .Tất cả những điều ấy chứng minh khát vọng muốn vượt qua số phân của em lớn đến thế nào .Những gì không bao giờ như lòng kiên nhẫn ,lòng cảm thông ,yêu thương,chân thành em đều có cả .
Em bị bệnh .Các cô giáo chăm sóc em nói rằng ,thật đáng lo .Một người khỏe mạnh như tôi bị bệnh đã làm mẹ thức trắng đêm ,mắt xanh cọp lên huống hồ em …
Em xuống cân rất nhanh .Tuần trước em còn 35kg nhưng một tuần sau tôi đọc lén trong sổ theo dõi sức khỏe của cô y tá em chỉ còn có 25kg
-Anh cắt giấy hộ em nhé ,chỉ giấy báo thôi ,,cắt nhiều vào ,khi nào anh rảnh đến đây chơi gấp hạc với em .
Tôi lẳng lặng gật đầu .Tháng chín năm đó trời mưa khủng khiếp .Tôi đi học buổi chiều ,lớp 10 luôn học buổi chiều .Và đó cũng là lý do khiến mỗi lần tôi đến trại thăm em là ước sững .Ngày qua .Ngày qua .Cứ qua đi như vậy. Đầu óc tôi quay cuồng , điên lên khi nhìn em chỉ còn như một mô hình xương bằng thạch cao .Da em trắng bệnh ,em bây giờ nhẹ hẵng như một sợi tơ mông manh ,18kg .Em không đứng dậy để tôi dắt ra ngoài ngắm mặt trời lặn nữa .Chúng tôi, em nằm trên giường tôi ngồi trên cái ghế sát cửa sổ ,cùng gấp hạc và trò chuyện .Các cô giáo đón tôi như thể đón một niềm hạnh phúc của em vậy ,họ sởi lởi và vui ra mặt mỗi khi tôi chạy qua cơn mưa và chui vào căn phòng nằm dài cuối dãy trại .Em cũng vui .Thật kỳ lạ ,và cơ thể em như vừa bị cái gì giống một con quái vật hút đi toàn bộ sức lực ,sự sống .Nhưng đôi mắt em vẫn trong veo ,thông minh và hạnh phúc .
Chúng tôi xếp rất nhiều hạc ,khoảng hai ngày là tôi lại phải lôi ra một xấp đến chín mươi tờ giấy báo quảng cáo cắt thành từng ô giấy nhỏ , để chúng tôi cùng gấp .Chưa bao giờ tôi làm việc tỉ mĩ và bị …trệu chọc nhiều như thế .Mẹ bảo tôi .Mày bà chị tôi lại đem việc ấy ra nói .Nhưng tôi tự dựng lại quên đâu hết mấy cái như hay Tôi cứ nghĩ mãi đến nụ cười của em .Có một điều gì đó thôi thức tôi phải căng mắt ra mà vạch mà cắt cho vuông ,cho đẹp từng tờ giấy nhỏ .
-Xếp nhiều hạc treo lên cho đẹp ,anh lấy dây xâu nhé !
-Thôi ….đừng tội nghiệp tụi nó lắm anh ạ !
-Em đúng là cô bé ngốc ,giấy thì biết gì mà tội nghiệp !Chứ giờ anh em mình để chúng ở đâu ,không lẻ cứ làm xong lại dũi vào túi ni –lon,không được khoe ra chán chết
-Hay anh kiếm cho em một cái hộp ?- Đầu cô bé hơi ngẩng day một cách nhọc nhằn.
Tối hôm ấy tôi phải tốn hết hai tiếng để ngồi cắt dán cái thùng mì xin được của thằng bạn cho đẹp .Bây giờ thì chắc cả nhà tôi đã hết chịu nỗi tôi
-Cái thằng này ,mày càng lúc càng mẫn như đàn bà ,con gái rồi đấy .Hay là …mày thương con nhỏ nào nên mới làm cho nó ,nói tao nghe coi .
-Mày đừng có tưởng chị không biết nhé . Mày có ….À tao biết rồi .
Tôi bực tức quăng cái gối với được trong tay về phía bà chị đáng ghét của tôi .Bà chị câm mồm bỏ ra ngoài ….
-Hộp đẹp không ?
-Cảm ơn anh .Anh để đầu giường cho em để gấp xong em bỏ vào nhé ….
Và hôm đó ,chúng tôi ngồi đếm lại những con hạc ấy ,2056 con cơ ...Thật kỷ lục
- Em muốn xếp được 10000 con cơ …..-Cô bé trầm ngâm
- Tham vừa thôi bé ạ !
Chúng tôi cắt ,gấp ,xếp mãi như vậy .Em cứ gầy mãi đi em xanh nhợt ra .Em hầu như chỉ còn cử động hai tay và đôi mắt đen ,hấp háy sáng .
Tháng mười đến.Vẫn thảm đạm mưa gió .Tôi cảm thấy sợ một điều gì không nói được và cũng chẳng biết vì sao sợ mỗi khi đạp xe đến trại .
-Em ốm quá …thôi đừng gấp nữa -Tôi vừa nói vừa lấy cái khan cô giáo vừa đưa lau trán cho em .Khuôn mặt của em giờ chỉ như một cái sọ .Trán em nhô ra vì quá gầy .Tôi hoảng loạn nhìn vào khuôn mặt ấy mà tưởng tượng một bức ảnh chụp cái sọ người .Cánh tay em nhằng ra ,lạnh bút .Có một cái gì đang đến ?
-Anh không cho em gấp chán lắm .Em có đi đâu được đâu …Và cô bé vẫn gấp
Ra chơi hai tiết sau ,tôi leo hàng rào phía sau của trường ra ngoài …Lại cúp tiết !
Vòng xe trong chân tôi cuồng lên , điên loạn xé cơn mưa .Tôi sẻ đến để gấp hạc với cô bé ,hôm nay tôi sẽ cho em mấy mẫu giấy màu thật đẹp mà tôi vừa cắt tối qua .
-Em ơi ….
Dẫy nhà nằm ở cuối khu trại ,vẳng lai tiếng tôi ,y nguyên như một lời rủa sả .Những tiếng rin rít của bánh xe tiến lại gần .Một ai đó nằm dưới chăn màu đen cũ kĩ trùm kín đầu .Bốn cô giáo ở các đẫy bên đang đẩy nó về phía tôi ,nó đi qua tôi …kín …kít ….kít ….kít .
Tôi không nhìn theo ,chỉ đi tiếp về chỗ em nằm .
Cô giáo Hồng –cô chăm sóc em -ngồi thút thít trên giường !
-Không !
-Nó gửi em …..Cô đưa vào tay tôi cái thùng .
Những con hạc giấy lặng im nâng đỡ một lá thư khá dày và cuốn Nhật Ký của em ,gói rất đẹp

Ngày …..tháng …..năm …..
Anh Ninh !
Anh đừng khóc khi anh nhận được lá thư này Anh nhìn đi .Em đã gấp đủ mười ngàn con hạc ,chúng sẽ làm anh vui mà .
Anh biết không ?Vậy là anh em mình chia tay nhau rồi Anh ngạc nhiên lắm ư ?!Em nói cứ như thế em biết rõ mình sẽ chết vậy .Em nói cứ như thế em biết mình sẽ cùng anh gấp đủ mười ngàn con hạc vậy ….Anh đừng nghĩ lá thư này em mới viết ,Em đã dự định viết nó từ ngày ba em ra đi kia .Em bảo mình rằng sẽ viết thư hay Nhật Ký từ biệt người mình yêu thương nhất khi mình ra đi ……như ba và mẹ vậy .Và em đã viết nó từ khi anh dạy em gấp hạc giấy .
Chao ôi , những con hạc giấy , đó là một câu chuyện cổ tích của một người quái vật không có tay như em .Anh là ông bụt làm phép để cổ tích thành hiện thực .
Mẹ em cụng đã chết dần mòn như em .Ba em cũng thế .Và em biết sẽ đến lượt em .Tử thần liệu có bao giờ bỏ quên lưỡi hái ở nhà khi đi hành quyết một ai không anh nhỉ ?Nếu có thì em sẽ có đủ thời gian gấp đủ mười ngàn con hạc .Em hy vọng vậy .
Hôm nay em sẽ chết ,dù đủ hay chưa đủ mười ngàn con hạc .Nếu chưa đủ anh dừng giận em nhé .
Anh mười sáu tuổi ,em chỉ thua anh có bốn tháng thôi .Nhưng em bé nhỏ hơn hẳn anh Cái xác của em chỉ bằng một cô bé mười hai tuổi Và đó là lý do duy nhất để em được gọi người mình yêu thương nhất là .Nghe trẻ con quá nhỉ .Còn em ,em nghỉ mình đã già kể từ ngày ba mất .Ba mẹ em diều là bộ đội -những người anh hùng áo xanh của em
Đừng giận vì em đã dối anh .Em lúc nào cũng ngò nghệch ,ngốc nghếch hỏi anh đủ thứ ,Ngộ thật ,em hỏi anh cả những thứ em đã đọc sách và hiểu rồi .Hình như em muốn được nghe anh nói .
Tại sao em thân với anh ư ?.Vì anh là người đầu tiên không nhìn vào bàn tay quái vật của em mà kinh tởm hay thương hại ,vì anh đã dạy em làm một thứ mà không ai nghĩ một đôi tay quái vật lại làm được .Em cũng muốn đi học như anh ,vì em biết mình học được .Em muốn dược làm diệu ,chải tóc ,như bao cô bạn khác nhưng không bao giờ được .Em phải ở đây điều trị ,phải lầm lì ra vào có một nơi này duy nhất .Dù em biết các cô thương em lắm ,cô Hồng bao giờ cũng chiều em ,cũng chải tóc theo ý thích của em .Nhưng em lại mơ ước có hai bàn tay cơ .Anh không có bàn tay nào để cho em nhưng anh đã cho em cách thực hiện được một việc bình thường bằng một đôi bàn tay –ma -quỷ .
Rồi em sẽ chỉ còn là một đấm xương khi ra đi thôi ,giống mẹ và ba vậy
Nhưng em tiếc mình đã đọc quá nhiều sách ,biết quá nhiều về cái kẻ đã làm cả ba mẹ ,cả bản thân mình ra như thế này .
Em biết trong thế giới này còn nhiều người giống em .Nhưng em chẳng làm gì cả .Em chẳng giúp được ai ,chẳng cứu được ba mẹ mình ,chẳng cứu được chính mình .Có lẽ em phải chờ đến khi đi về nơi xa lắm mới có thể phần nào thỏa nguyện .
Mười ngàn con hạc -những con hạc giấy –em -cố -tình -gấp -dị -tật ,và cuốn Nhật Ký .Trong ấy em viết với bao kỷ niệm ,về người em thương nhất ,em gửi lại cho anh .Hãy quên em đi nhé và giữ những con hạc ấy .Chúng sẽ ở bên anh ,như ước mơ huyền hảo của em vậy .Hãy coi như em là một giấc mơ trong giấc ngủ của anh ,anh nhé .
Vĩnh biệt anh .

Những con hạc giấy tan nát trong mưa máo mó và dị tật như tâm hồn của tôi.Trong lòng của tôi đã yêu em lâu rồi .Mà không dám ngõ lời Để rồi hôm nay em ra đi mà không nhìn thấy em ,không được nghe em nói lần cuối .Tôi ngồi như pho tượng trước mộ em Mưa vẫn rơi hòa với nước mắt của tôi .Sao mà chua xót thế này .Tôi bỗng nhớ đến bài hát (Tiếc Thương) mà em thích,và hai câu thơ em viết .
Đêm qua nàng đã chết rồi
Nghẹn ngào tôi khóc quả tôi yêu nàng .

Tiếc thương (DONNA DONNA)

Ánh đèn vàng hiu hắt, khói trầm cay đôi mắt.
Em nằm đó sao thôi cười thôi nói?
Dáng buồn còn vương nét. Mắt huyền giờ đã khép.
Em nằm đó như đang mơ mộng gì.

Em theo mây bay quên cuộc đời, đời đầy nghĩa thương đau.
Mây đưa em bay đi tìm trời, và nơi đó em có nhớ tôi.
Em ơi em ơi em, hỡi người yêu dấu!
Sao em yêu vội sớm ra đi.
Em ơi em ơi em, hỡi người yêu dấu!
Đau lòng thay phút giây xa rời.

Tiếng đàn ai buông lơi, tiếng đàn như tiếng khóc
rung từng phím tơ não nùng ai oán.
Khiến lòng tôi thổn thức, khiến lòng tôi ray rức.
Môi mặn đắng nước mắt thương tiếc nàng

Em theo mây bay quên tình người,
người đầy những dối gian.
Mây đưa em bay đi về trời, và nơi đó em có nhớ tôi.
Em ơi em ơi em, hỡi người yêu dấu!
Sao đôi ta vội sớm chia ly!
Em ơi em ơi em, hỡi người yêu dấu!
Thế rồi tôi mất em suốt đời


Giờ đây đã muộn màng rồi .Tôi đã mất em suốt đời ....





Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...


Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.

Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.


Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.


Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.


Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Chàng trai bật khóc.....

Followers!

About this blog

When you're sad and have sorrow just visit me...^^

Total Pageviews

Most Viewer